2. Email marketing tại Việt Nam là khó nhất thế giới bởi hàng nghìn lí do mà kể ra không bao giờ hết nhưng có thể kể ra một số khó khăn nổi cộm sau:
- Đường truyền internet tại Việt Nam qúa chậm và nếu 1 ngày bạn gửi đi được 10.0000 email/ngày thì đã là một thành công ngoài sức mong đợi.
- Các ISP chỉ chấp nhận cho bạn gửi đi 200 email/ ngày và nếu bạn gửi quá số này thì họ đã quy cho bạn gửi thư rác và block cổng 25 (cổng gửi thư duy nhất của cả thế giới) và nếu như vậy 50 năm x 365 ngày x 200 email = 3.650.000 email = 450.0000 (thuê bao tháng) x 12 tháng x 50 năm = 270 000 000 (Hai trăm bảy muơi triệu đồng) bạn có tin nổi không là chi phí gửi email quảng cáo theo quy định của các ISP (một con số thực sự gây phẫn nộ cho các công ty kinh doanh email marketing) và những người nhận được "Thư rác" ấy họ nghỉ gì,
3. Một số người sử dụng khi nhận được email quảng cáo đã reply lại với những lời lẽ hết sức "thiếu văn hoá" làm cho các doanh nghiệp gửi thư quảng cáo không còn muốn gửi quảng cáo nữa. Luật pháp đã không đề cập đến những trường hợp này và người cần bảo vệ trong trường hợp này lại là người gửi thư chứ không phải là người nhận thư.
4. Sự vi phạm bản quyền một cách trắng trợn đã làm cho tất cả các doanh nghiệp kinh doanh email marketing không thể lớn lên được và đến 99% đã bỏ cuộc. Bạn thử nghĩ xem với biết bao nhiêu công sức và chi phí chúng tôi mới tạo ra được danh sách email marketing của việt nam nhưng lại bị những người khác copy đem cho không hoặc bán lại với mức giá 200.000đ thì thử hỏi có doanh nghiệp tin học nào dám dấn thân vào con đường kinh doanh này không. Nếu doanh thu email marketing là 3 triệu/tháng thì không đủ trả tiền thuê nhà chứ nói gì đến trả lương cho nhân viên. Đấy là chưa kể nhiều khách hàng không gửi được họ gọi điện thoại yêu cầu bảo hành thì chi phí để bảo hành ai chịu???
5. Luật pháp tại Việt Nam thì chỉ thấy tìm cách phạt các công ty gửi "thư rác" hoặc gây khó khăn thêm cho các công ty kinh doanh email marketing và 25 triệu là mức phạt đang được dự kiến áp dụng. Tôi tin chắc chắn rằng chưa cần tới luật ấy ra đời các công ty kinh doanh email marketing đã đóng cửa rồi thì phạt 25 triệu nhằm bảo vệ cái gì
6. Báo chí tại Việt Nam thì chỉ thấy đăng "Bọn tội phạm gửi thư rác", "Vua thư rác bị đập chết", "Bỏ tù kẻ gửi thư rác"... thế thì ai còn dám gửi thư quảng cáo nữa. Phần lớn doanh nghiệp Vệt Nam chưa có sự hiểu biết đầy đủ về internet và đáng lẽ báo chí phải chỉ ra cho họ thấy khả năng ứng dụng email marketing để quảng cáo với chi phi thấp thì họ lại thổi phồng "nguy cơ thư rác" với những bài viết thiếu lập luận, thiếu căn cứ, mang nặng cảm tính mà Vietnamnet là một điển hình.
7. Thực tế hiện nay fpt là "Vua gửi thư rác tại Việt Nam" và bạn có thể tham khảo vài mẫu của họ trên chính trang web này nhưng gần 100% doanh nghiệp Việt Nam sử dụng mạng fpt.vn không thể gửi email quảng cáo hàng loạt được. Bản thân chúng tôi từng sử dụng mạng của FPT và bị họ khoa cổng 25 chi sau 1 tuần sử dụng đầu tiên (Phải dừng dịch vụ và mất hơn 1 triệu tiền chi phí). Hãy nghe nhân viên fpt trả lời tôi như sau:
Hỏi? Gửi bao nhieu email thì sẽ bị FPT khoá?
Em không biết nhưng Nếu anh gửi spam thì 1 email bọn em cũng khoá!
Hỏi: Nếu anh gửi đi có 1 email thì cũng bị coi là SPAM sao???.
Không thể trả lời!!!!
Hỏi: thế làm sao fpt biết anh gửi thư quảng cáo? FPT đọc thư của anh sao???
Không thể trả lời!!!
Đấy! bạn thấy đấy ISP thích thì khoá chứ họ có cần luật pháp gì đâu. Họ khoá cổng 25 của các doanh nghiệp muốn gửi thư quảng cáo để đường truyền của họ không bị nghẽn và tự họ gửi quảng cáo cho nhanh và nhiều.
Với 7 khó khăn trên thì không một doanh nghiệp nào tại Việt Nam có thể phát triển email marketing được và ngay cả công ty chúng tôi cũng không lấy email marketing làm dịch vụ chủ yếu và trên thực tế chúng tôi sẵn sàng từ bỏ dịch vụ này bất cứ lúc nào bởi lợi nhuận quá thấp và chẳng ai muốn mình bị đem ra các diễn đàn tin học bị xúc phạm, bị những kẻ phá hoại website lấy đó làm lí do tấn công website của mình.
Nói tóm lại chúng tôi cho rằng xây dựng luật pháp về thư rác là một điều lãng phí bởi 90% thư rác đến từ nước ngoài không chịu sự điều tiết của luật. Chúng ta nên tập trung lực để xây dựng luật pháp bảo vệ các website của doanh nghiệp bởi đó chính là các tế bào của nền thương mại điện tử. Ngay bản thân chúng tôi nếu không có sự may mắn hoặc nỗ lực tự cứu lấy web của mình trước những tấn công không từ thủ đoạn của bọn tội phạm mạng thì chúng tôi đã đóng cửa công ty ít nhất là 3 lần. Mỗi một lần bị tấn công chúng tôi thực sự không biết cầu cứu ai và tôi thầm mong ước giá như tại Việt Nam chúng ta có một cơ quan công an chuyên trách về vấn đề này để các doanh nghiệp yên tâm ứng dụng website vào kinh doanh.
Ngày 31 tháng 07 năm 2007
Trịnh Văn Thuỳ
webgiare.vn