
Bà nhớ rõ nét vội vã sau mỗi bữa ăn của các thành viên trong gia đình bà trước đây - các con trai bà thì đi vội về phòng của chúng còn Peter, chồng bà thì bật tivi coi.
Lúc đó, bà bận rộn ghê lắm ! Bận đến mức tưởng chừng như không có lấy một tý thời gian nào để dành cho bản thân. Nhưng trời ạ ! Bây giờ thì bà có biết bao nhiêu là thời gian, có biết cơ man nào là thời gian cho mình. Đặc biệt là sau khi chồng bà ra đi.
Lẽ ra vợ chồng bà đã lên kế hoạch đi du lịch xa một chuyến sau khi các con trai họ đã dọn ra ở riêng. Giờ đây bà sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được có các con và chồng bà bên cạnh, nhưng dĩ nhiên những mơ ước hão huyền ấy không thể nào thực hiện được. Bây giờ dù bị cuốn hút vào những công việc từ thiện, công việc nhà và cả việc làm bánh nướng để bán nhưng bà vẫn nhớ xiết bao tiếng con bà nghịch phá và đánh nhau bên ngoài sân để rồi chốc chốc lại chạy vào méc mẹ :"Mẹ ơi! Anh Hai phá con kìa!". "Mẹ ơi ! Út mặc áo con kìa mẹ! "Mẹ, mẹ, mẹ..". Đã có lúc vì quá bực mình bà cứ muốn bụm miệng chúng lại, bắt chúng nín. Nhưng bây giờ nếu chúng nghịch phá và méc bà, bà chỉ sẽ chạy đến bên chúng và ôm chúng mà thôi. Nhìn những đứa trẻ con người ta tung tăng vui đùa trên đường phố, lòng bà chợt chùng xuống, bà hồi tưởng lại ngày xưa bà cũng từng tay xách nách mang kia mà ! Nhưng sao giờ bà thấy đôi tay thừa thãi đến thế.
Đêm nay bà chợt cảm thấy mình ngớ ngẩn quá ! Lúc nãy bà Charlotte, một bà bạn hàng xóm có ghé qua, và bà đã kể cho bà Charlotte biết rằng lẽ ra hôm nay là ngày kỷ niệm 40 năm ngày cưới của vợ chồng bà, và bà còn kể cho bà bạn nghe những dự tính mà họ định chuẩn bị cho buổi tiệc này. Nhưng sao bà ngớ ngẩn thế nhỉ ? Tại sao lại nói những chuyện này khi mà chồng bà không còn nữa chứ ! Ấy thế mà, khi bà Charlotte ra về, bà lại còn tự mình nướng lấy một ổ bánh chocolate mà lúc sinh thời chồng bà rất ưa thích. Chiếc bánh đang nằm trong tủ lạnh kia kìa và chờ được dọn lên.
Bà còn nhớ năm ngoái các con bà đã quây quần bên vợ chồng bà, bàn bạc vui vẻ về chương trình tổ chức buổi tiệc mừng 40 năm ngày cưới của cha mẹ, nhưng bây giờ còn tổ chức được gì nữa kia chứ ? Năm nay chắc chẳng đứa nào về đâu. Mà về để làm gì kia chứ ? Chẳng lẽ để tổ chức một buổi tiệc kỷ niệm 40 năm ngày cưới cho chỉ một bà vợ goá thôi sao? Có ai lại làm thế bao giờ đâu nào ? Lúc nãy bà cũng có thổ lộ cho bà Charlotte điều này và bà Charlotte đã tỏ thái độ đồng cảm và chia buồn cùng bà.
Có phải bà đang tự than thân trách phận không nhỉ ? nào ! Cố lên nào ! Bà tự động viên mình. Thôi nào bây giờ mình phải ăn một miếng bánh rõ to mới được, nhưng mà chắc phải thiết đãi con Max một miếng nữa mới được. Ôi , cái con Max này thông minh ghê đấy ! Dường như nó hiểu được ý nghĩ trong đầu bà nên nó bắt đầu cất tiếng sủa đòi ăn. Tội nghiệp con Max, nó trước giờ vẫn được chồng bà nuôi nấng, và nó vẫn thường chờ ông ở cửa để đón ông. Nhiều đêm liền sau ngày chồng bà mất, nó vẫn ngồi ở cửa suốt đêm, nó chờ ông về, nhưng cánh cửa chẳng bao giờ mở. Vì vậy cứ nghe thấy tiếng động nào là nó sủa vang , nó ngỡ ông về nhà !
Đêm nay cũng thế ! Mà sao nó lại sủa mãi thế kia ? Không lẽ nó tưởng nó làm chủ hết khu vực này hay sao vậy cà ? Nó chẳng để cho bà con lối xóm yên tĩnh được chút nào cả sao? Nhưng trời xui đất khiến hay sao ấy, bà lại tin nó và bước ra cửa sổ để xem xét. Có một chiếc xe hơi thôi mà. Bà mắng nó :"Trời ạ !Max ơi! Bộ mày tưởng cả con đường này chỉ có ta và ngươi được quyền sinh sống thôi à?" Chắc xe hơi đó là của con bà Boris đấy ! Bà Boris ở kế nhà bà và bà ấy có rất nhiều con, các con bà vẫn thường về thăm vợ chồng bà.
Nhưng kỳ lạ chưa ! Con Max không chịu nín và lần này hình như bà nghe có tiếng gọi cửa. Chẳng chút sợ hãi, bà bước đến cánh cửa vừa mở to ra vừa bảo Max :"Này, mày coi kỹ nhé - có ai đâu nào - Ồ ! Trời ơi!" Ồ kìa ! Con bà ! Chúng đứng cả ở ngoài cửa và hét to :"Ngạc nhiên lắm phải không mẹ ?" Rồi chúng lần lượt ôm hôn bà ! Ôi các con bà đã về !
"Mẹ cứ nghĩ là các con không nhớ ngày này, với lại cha cũng đã..." . Giọng bà nghẹn hẳn. "Kìa mẹ". Josh lên tiếng. "Cha và mẹ luôn hiện diện trong tim và ký ức của tụi con, và ngày kỷ niệm lễ cưới của cha mẹ luôn là một ngày đặc biệt của tụi con". Hai đứa kia gật đầu tán thành, và lúc này vì cảm động quá nên nước mắt bà chảy ròng. "Mẹ ơi! Bánh cưới đâu mẹ?" Chuck hỏi bà. "Tụi con muốn ăn mừng!". Nghe thế, bà nhoẻn miệng cười và bước vào nhà bếp. Bà thầm cảm ơn đấng Linh thiêng đã xui khiến bà làm chiếc bánh này và đã ban cho bà những đứa con tuyệt vời.
(Sưu tầm)
Http://webgiare.vn