
"Cái gì bay vậy?"
"Niềm vui! Mẹ cháu thường bảo chim én mang đến niềm vui", chiều tối nữ doanh nhân đã chia tay cháu bé và lái xe về nhà.
Mỗi khi bà cảm thấy mình lại cần dùng một liều "chim én", bà lại đánh xe đi biển đến với Melony. Họ đã có những kỷ niệm thật vui vẻ. Đôi lần họ ngồi cùng nhau nhìn những cánh én mang đến niềm vui.
Bằng một cách rất riêng của mình họ đã trở nên đôi bạn. Một hôm nữ doanh nhân ra biển lòng rất buồn rầu. Như mọi khi bé Melony chào bà rất vui vẻ. Nhưng bà chỉ muốn ở lại một mình: "Hôm nay cô không có hứng thú để chơi với cháu. Mẹ cô vừa mất. Hãy để cô lại một mình"
"Cô có buồn đau khi mẹ cô mất?"
"Tất nhiên là cô rất buồn đau" bà ta đáp lời rồi để mặc cháu bé đứng đấy. Bà quá chìm đắm vào nỗi đau của mình.
Một vài tuần sau đó khi đã nguôi ngoai, bà muốn tìm gặp Mlony. Bà cảm thấy rằng ít nhiều mình cũng có lỗi. Thế là bà đánh xe ra bờ biển. Nhưng bà đã không tìm thấy Melony đâu cả. Sau đấy bà đi về phía chiếc lán. Một thiếu phụ trẻ, vẻ rất buồn rầu mời bà vào nhà.
Nữ doanh nhân tự giới thiệu. "Tôi chẳng thấy Melony ra chơi. Cháu vẫn thường chơi đùa với tôi rất vui vẻ. Cháu trốn ở đâu vậy?"
Nữ doanh nhân không cầm được nước mắt. Bà ôm choàng lấy mẹ Melony. Bây giờ bức ảnh được treo trên bàn làm việc của bà để bà luôn nhìn thấy nó. Quà tặng của một bé gái, người đã dạy bà biết "niềm vui".
* * * * * * * * *
Đôi khi phải trải qua những bi kịch chúng ta mới bừng tỉnh, mới thoát khỏi sự u mê để nhận thức được những điều hệ trọng. Chúng ta thường quá bận rộn để thưởng ngoạn những khoảnh khắc tươi đẹp trong đời hay để nói lời cảm ơn với những người quanh ta.
NHŨNG VẬN HẠN
Nhiều người trong chúng ta đã từng trải qua những bi kịch và phải chịu đựng nhiều vận hạn. Có lúc xảy ra những chuyện mà ta không sao hiểu nổi. Có việc hình như vượt quá sức mình. Những tai hoạ như bệnh tật hiểm nghèo và cái chết phụ thuộc vào cuộc sống. Chẳng ai tránh được điều đó. Vấn đề là chúng ta phản ứng như thế nào? Chúng ta đi tìm lời giải đáp ư? Tìm cách đổ lỗi cho ai ư? Hay tự chúng ta trong một tình huống như vậy, nên chăng hãy cố phát hiện ra một "mảng sáng?"
Khi Robin, bé gái của George và Barbara Bush, chết ở tuổi lên ba, cách ứng xử của bố mẹ cháu thực đáng cảm phục: "Chúng tôi vui mừng vì trái đất này, nơi con gái của chúng tôi lúc sinh thời đã từng nô đùa, cũng thuộc về chúng tôi. Tại sao chúng tôi không muốn buồn đau trước sự ra đi của cháu. Mà muốn cảm ơn thời gian chúng tôi được sống bên nhau. Anh George và tôi quý mến, kính trọng mọi người hơn vì Robin. Cháu sống mãi trong tim chúng tôi, trong những kỷ niệm và việc làm của chúng tôi. Chúng tôi không khóc thương cháu nữa, cháu là một phần đời hạnh phúc và tươi sáng của chúng tôi".
HÃY BIẾT THƯỞNG NGOẠN NHỮNG KHOẢNH KHẮC
Chúng ta cần luôn nhớ rằng quý giá biết bao mỗi con người ta gặp, kỳ lạ biết bao những giây lát ta qua. Đáng tiếc khi chúng ta nhìn nhận nhiều việc như là sự đương nhiên và tin rằng thời gian còn nhiều vô hạn.
Chỉ khi đối mặt với một mất mát ta mới kịp nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc thực sự là một món quà. Bao nhiêu món quà ta để trượt khỏi tay, hay thậm chí bỏ quên, chỉ vì chúng ta quá tập trung vào những lo toan và vào những việc tưởng là "hệ trọng hơn".
Điều chúng ta cần là "khoảnh khắc". Chúng ta nên tự hỏi trong mọi lo toan, trong mọi vấn đề:"Năm năm sau những vấn đề này đem lại cho ta được cái gì?"
Có khi chẳng có gì cả. Có khi còn lại "thân tàn ma dại", nếu chúng ta cứ sa đà vào những tiêu cực của cuộc đời và mãi tôn vinh những điều ngớ ngẩn.
Ngược lại, chúng ta có thể sở hữu những khoảnh khắc khả dĩ làm ta rung động. Những "khoảnh khắc huyền ảo", những giây phút thần tiên ấy mang đến cho ta tràn đầy hạnh phúc và sự bình yên. Biết bao lần chúng ta đã bỏ qua những cơ hội như thế ...
THIẾU PHƯƠNG THỨC TIÊN TIẾN QUẢN LÝ THỜI GIAN
Quá trình tiến hành quản lý thời gian bộc lộ ra bốn yếu điểm:
1. Nhiều người mặc dù đã sử dụng chuyên gia và cả tổ chức kế hoạch hoá, song vẫn cảm thấy thiếu thời gian.
Quản lý thời gian hầu như chỉ tìm cách trói chặt con người vào 8 giờ làm việc tại công sở. Nhẽ ra công tác quản lý thời gian phải làm dôi dư thêm thời gian, thì hầu hết các giải pháp kỹ thuật lại chiếm dụng thời gian.
2. Đặt trọng tâm vào mục tiêu tiết kiệm từng phút, trong khi nhiều người khác lãng phí hàng năm.
Ai không nắm chắc mục tiêu, mà chỉ lo quản lý thời gian tốt, người ấy sẽ nhanh chóng đi đến mục tiêu sai. Bằng những phương thức này chúng ta chẳng làm được việc lớn. Điều quan trọng nhất không được chú ý tới, đấy là tìm cho ra điều gì thực sự có ý nghĩa đối với chúng ta.
Ta tôn vinh chiếc đồng hồ và quên lãng chiếc la bàn. Chúng ta chẳng hề chú ý, bằng phương thức này, cái gì đang đối lập với chúng ta. Hầu hết khi chúng ta phát hiện ra thì đã quá muộn.
3. Tất cả những gì trước nay không có được gom vào cuối sổ thành mục "linh tinh".
Cả đến con người đáng kính cứ theo cung cách này sẽ được xếp vào loại "quấy rối". Đặt ra "kỳ hạn" để phục vụ chúng ta, chứ chúng ta không chạy theo "kỳ hạn". Ai gắn chặt mình với chỉ tiêu, kế hoạch, kỳ hạn người ấy chỉ sống cho tương lai. Theo phương thức này chúng ta sẽ chẳng bao giờ được thưởng ngoạn hiện tại. Và chúng ta sẽ không đánh giá được giá trị của một con người. Con người cần giữ gìn tính ưu việt.
4. Lương tâm chúng ta cắn rứt, mỗi khi chúng ta chẳng có việc gì để làm. Chúng ta rơi vào sự đam mê công việc. Ai không thường xuyên dự định một cái gì đó, người ấy sẽ buồn chán. Người không buồn chán là người biết nhận thức tháng, ngày là vận hội, thời gian là vàng ngọc. Anh ta biết rằng thời gian là có hạn. Sự buồn chán chỉ đến với những người không sống cho hôm nay, họ không nắm bắt được tình huống và do vậy cũng không thể làm thay đổi được tình huống.
Phải có thời gian để nghỉ ngơi, để hồi tưởng, để chẳng làm gì hết.
Người thành đạt cảm thấy sung sướng, khi thời gian hình như chững lại. Nó cho anh ta cơ hội để sống lại những khoảnh khắc nào đó thật ý nghĩa hơn, thật sâu sắc hơn như qua ống kính quay chậm. Ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng được tận dụng để tĩnh tâm và để suy ngẫm về những những gì là cốt lõi, là bản chất.
Chúng ta không nhất thiết lúc nào cũng phải làm việc, đôi lúc chúng ta chỉ cần tồn tại thôi.
Tất nhiên, có thể có ai đó muốn luôn chân luôn tay, để trốn chạy bản thân, họ không muốn suy ngẫm, không muốn soi xét mình.
Chúng ta cần những lúc nghỉ giải lao, để đánh giá lại bản thân kỹ càng hơn, để suy nghĩ về con đường mà mình đang hướng tới. Thỉnh thoảng chúng ta phải biết dừng lại để không bị cuốn trôi theo dòng đời hối hả.
Sự hối hả cũng có mặt được của nó, đôi khi gây được "tiếng vang". Nhưng những giây phút tĩnh tâm giúp chúng ta có thể phân biệt, cân nhắc về bước đi mà đối với chúng ta rất hệ trọng.
Và chúng ta cũng rất cần những phút nghỉ ngơi để nghĩ tới những con người "quan trọng" đối với ta. Không có gì có thể thay thế được những khoảnh khắc thần tiên, trong đó ta được chung sống với họ. Chính nó ít nhiều làm phong phú thêm cuộc sống của chúng ta.
VẬN HỘI HÔM NAY CỦA BẠN
Sống với hiện tại: chuyện "bình thường", sống với quá khứ: một chút buồn đau, sống cho tương lai: chuẩn bị hành trang. Chắc chắn là dấu hiệu của sự cấp tiến khi chúng ta có kế hoạch dài lâu và làm việc vì một tương lai tốt đẹp. Nhưng ý tưởng này cũng có thể trở thành một thứ cạm bẫy. Đấy là trường hợp khi chúng ta không biết hưởng vẻ đẹp của hiện tại.
Hôm nay là vận may có một không hai. Thời gian đi không bao giờ trở lại. Vận may để sử dụng thời gian có hiệu quả. Vận may để sử dụng thời gian có hiệu quả. Vận may để phấn đấu cho những mục tiêu về giấc mơ của bạn. Vận may đến với hạnh phúc.
Vì vậy, bạn hãy suy nghĩ đi: "Mình có thể làm gì để sống ngày hôm nay cao hơn mức bình thường". Nhiều việc phụ thuộc vào quan điểm của chúng ta. Một bé gái lang thang trong rừng, mặc dù cơn giông lớn đang ập đến. Mẹ cháu lo lắng lao đi tìm cháu. Cuối cùng khi bà tìm được con gái của mình, bà lạ lùng đứng nhìn: cứ mỗi lần sấm chớp cháu bé lại đứng lại, nhìn lên bầu trời và mỉm cười.
Người mẹ hỏi: "Con không sợ sấm chớp hay sao?"
"Không", cháu trả lời "thượng đế đang chụp ảnh con đấy chứ".
Giả sử hôm nay bạn sẽ gặp điều trở ngại thì bạn đừng có quan trọng hoá. Bạn đừng để điều gì làm vẩn đục tâm trạng vui vẻ của bạn. Bạn hãy tự nhủ rằng: "Điều tệ hại nhất có thể xảy ra với ta hôm nay là sẽ có một ngày cực đẹp". Bạn hãy biến sự chán nản thành niềm đam mê. Bạn hãy làm chủ tình huống. Chớ để hoàn cảnh trái ngang chế ngự được mình.
Bẹnamin từng nói "Tiểu sự đánh đổ tiểu nhân". Nếu bạn không khoan nhượng thì không có gì và chẳng một ai có thể huỷ hoại niềm vui sống mà tháng ngày đang dành cho bạn.
Theo truyền thuyết, các nhà giả kim hoàn trước kia có thể biến chì và đất thành vàng. Một ý tưởng thú vị. Về phương diện nào đó cũng có thể coi người thành đạt là nhà kim thuật. Họ làm chủ tình thế và biến nó thành những khoảnh khắc vàng.
LÒNG BIẾT ƠN
Bạn có biết bí mật của một người sung sướng và hạnh phúc như thế nào không? Bạn có biết có người đi dưới trời mưa mà miệng vẫn mỉm cười và huýt sáo vang ?
Bí mật của người hạnh phúc là khả năng luôn nhìn nhận những khoảnh khắc thành điều mới lạ mà biết ơn điều đó.
Hôm nay là một cơ hội để tỏ lòng biết ơn. Bạn có thể biết ơn về nhiều điều. Cám ơn những con người ta yêu mến và họ mến yêu ta. Cám ơn về những khoảnh khắc quý giá. Cám ơn vì bạn được mạnh khỏe, có thể đi, có thể nghe, nhìn, nói, có thể tự ăn lấy và có cái để ăn... danh sách còn kéo dài thêm mãi.
Bạn có biết bạn giàu có biết bao và ngày của bạn có bao nhiêu món quà? Chúng ta đã biết rõ nhiều điều kỳ diệu mà chúng ta coi như tất yếu đương nhiên. Con người quanh ta cũng vậy. Chúng ta không bao giờ nên xem họ như là một điều hiển nhiên.
Người thành đạt tận hưởng mỗi ngày như một vận may có một không hai. Họ quan sát và đánh giá mọi người quanh họ như là những quà biếu, những điều lạ. Họ có được sức vóc bằng cách họ suy nghĩ những điều giản đơn, nhưng nó lại là nền tảng của cuộc sống.
Thực hành:
Ngày hôm nay tôi sẽ sống có ý thức và tận dụng nó như một vận may bằng cách tôi quyết tâm thực hiện các bước sau:
1. Hôm nay tôi sẽ nhớ tới một cách có ý thức về những con người đã làm phong phú đời tôi. Tôi chọn ra một người làng giềng, gặp gỡ với ông ta như thể đã lâu lắm tôi chưa gặp lại ông ấy.
2. Nếu hôm nay tôi không gặp điều gì bế tắc hay chuyện gì rắc rối, tôi sẽ biến nỗi bực mình thành sự say mê. Điều tệ hại nhất có thể xảy đến với tôi hôm nay là sống qua một ngày tuyệt đẹp.
3.Tôi liệt kê ra 25 việc mà tôi mang ơn. Qua đấy tôi sẽ yêu cuộc đời hơn và cảm thấy mình giàu có. Thay vì bỏ phí thời gian vô vị những lúc chờ đợi, tôi sẽ tận dụng lúc rỗi rãi để ôn lại những sự kiện mà tôi còn mang ơn. Bằng cách đó tôi sẽ biến sự chờ đợi thành những món quà.
4. Tôi quyết định biến ngày hôm nay thành một vận hội và tìm cách tận dụng nó: mỗi một khoảnh khắc phải làm được một điều gì đó bổ ích, mỗi một cuộc gặp gỡ như nhận được quà, mỗi một giây phút đều là cơ hội, mỗi một giây lát giao lưu với những người thân đều là thời khắc diệu kỳ.
Nguồn - Bí quyết để thành đạt.